Sống ở nông thôn, ao vườn rộng, những luống rau màu mỡ quanh năm không còn xa lạ với tôi, tuy vậy mỗi năm khi kết thúc vụ gặt, cha mẹ tất bật với cánh đồng màu là tôi lại háo hức. Háo hức chờ từng ngày để mỗi luống rau lớn thêm đem đến những điều kỳ diệu. Cánh đồng rau giữa cái lạnh cắt da, cắt thịt hiện ra như bức tranh đa màu sắc. Trên nền xanh của cải bắp, cải ngọt, rau mùi là sắc vàng hoa cải, sắc đỏ của cà chua, cà rốt, là màu trắng của những cụm súp lơ…. Trong con mắt của đứa trẻ thơ là tôi, cảnh tượng đó thật đẹp, tôi như lạc vào giữa câu chuyện cổ tích chỉ có cây và hoa.
Giờ đây, cả bốn mùa trong năm ra chợ bạn đều dễ dàng tìm được loại rau yêu thích, song, dù ươm thành công nhiều giống rau nhờ vào khoa học tiên tiến hay có kỹ thuật hiện đại trồng rau trái mùa thì đông xuân vẫn là thời điểm đa dạng các loại rau nhất trong năm.
Nhớ lại thời thơ ấu khi gia đình tôi còn sống nhờ đồng ruộng, ngoài 2 vụ lúa mỗi năm thì vụ màu đông xuân chính là nguồn thu nhập chủ yếu. Tận dụng mấy sào đất nông nghiệp, bố mẹ tôi cố gắng trồng đủ thứ cây nào rau, nào ngô, khoai đủ cả. Giữa cái rét buốt, mưa phùn, sương muối những tưởng phải là thời điểm cây cối khó mà phát triển thì rau đông xuân cứ xanh tươi mơn mởn, liên tục cho vụ mùa bội thu.
Rau vụ đông xuân chăm sóc có phần vất vả, tưới tắm hàng ngày, che sương, che gió nhưng bù lại cây phát triển rất nhanh. Chỉ sau 2 tháng, cánh đồng lúa vàng óng đã được thay thế bằng một bức tranh lập thể mà không một họa sĩ tài hoa nào có thể sáng tạo hoàn mỹ đến thế.
Nhà quê chẳng bao giờ thiếu rau nhưng cũng phải đợi đến vụ đông xuân tôi mới thực sự biết đến cảm giác ăn rau ngon và thỏa thích, một phần cũng bởi rau chính vụ bao giờ cũng ngon hơn. Thuở cơ hàn tôi nhớ nhất là món cà chua chưng tóp mỡ ăn kèm rau sà lách – món ăn nhà quê, nhưng giờ đây khi nhắc đến tôi vẫn không quên hương vị cùng cảm giác thèm thuồng. Nồi cà chua bốc khói xua tan mọi giá rét, từng miếng tóp mỡ béo bùi khi kết hợp với những cọng rau xanh non, giòn ngọt thì còn gì tuyệt bằng.
Vụ đông xuân, su hào, cải bắp quê tôi thì nhiều vô kể, thậm chí nhiều nhà dễ dãi còn xin được. Càng lạnh, những cây cải bắp càng cuộn chắc nịch, su hào củ nào củ nấy bóng mỡ, từng luống mùi bắt đầu trổ hoa chuẩn bị vào hạt đem lại cho tôi cảm giác lâng lâng nhớ về đêm giao thừa được ngâm mình trong chậu nước tắm thơm ngào ngạt.
Sự đa dạng của rau vụ đông xuân chưa dừng lại ở đó. Với người xa quê đó còn là ký ức về đĩa cải ngồng luộc chấm vừng đắng nghẹn nơi đầu lưỡi, nhưng vẫn thôi thúc vị giác, là từng ao rau cần rét căm căm mà bố vẫn phải ngậm mắm xuống lấy từng đọn mang lên để cả nhà rửa cho kịp phiên chợ sáng mai…
Với nhiều người, những cánh đồng rau có thể chẳng có gì đáng nói, song với tôi mỗi vụ đông xuân khi cánh đồng ngập tràn sắc màu lại là một cổ tích đẹp. Đó không chỉ là nơi tôi và lũ bạn mải mê bên luống hoa cải, là hương vị còn đọng lại của đĩa rau tươi non, ngọt mát mà còn là cổ tích giúp gia đình tôi vượt qua gian khó thuở cơ hàn để giờ đây nỗi nhớ cánh đồng rau lại ào ạt chảy về trong tôi…
Theo monngonhanoi