Bữa cơm Mẹ nấu

Trong cuộc sống, chắc rằng mỗi người đều có đôi ba lần phải xa nhà. Mỗi lần ấy người ta lại da diết mong trở về để tìm lại cảm giác bình yên trong tổ ấm thân quen. Nhớ giọng nói, tiếng cười của bố, nhớ gương mặt ương bướng của cậu út, nhớ khoảng sân quen thuộc, góc vườn xanh màu rau non, hay cả cây cau, giàn trầu của bà… Và, nhất là nỗi nhớ về bữa cơm mẹ nấu cũng đủ khiến sống mũi cay cay…

Từ bữa cơm quê giản dị, đạm bạc đến những món ăn đầy đủ sung túc trong gia đình thành phố, người ta luôn cảm nhận được hình ảnh người mẹ lặng thầm mang những điều tốt đẹp nhất tới cho đứa con. Hương vị món ăn quen thuộc trong bữa cơm gia đình dường như trở thành dấu ấn về mẹ, trở thành kỷ niệm mà mỗi khi tình cờ gặp lại hương vị thân thương ấy, người ta lại mặn lòng nhớ về tuổi thơ chốn quê nhà nơi có mẹ ở đó.

Ngày bé, vì mải chơi mà thỉnh thoảng đến bữa con vẫn còn lang thang đâu đó với những trò nhảy dây, trốn tìm…, lại nghe thấy tiếng mẹ ơi ới gọi về ăn cơm. Mỗi ngày trôi qua và tiếng gọi ấy như trở thành thân quen, đi vào tiềm thức của con. Sau này, khi đã trưởng thành, nhiều khi vì công việc về muộn, trong cái yên ắng của buổi đêm thành phố con lại thèm nghe tiếng gnhọi ấy của mẹ, rồi rưng rưng khi đưa từng đũa cơm lên miệng trong căn phòng trọ chật chội mà cô đơn.

Con nhớ, từ lâu lắm rồi khi mà quê mình còn nghèo lắm. Bữa cơm phải nấu bằng bếp củi, bếp rơm nồng mùi khói. Bữa cơm mẹ nấu, những món ăn xen cùng mùi hương của rơm rạ đầu mùa, của khói bếp mịt mùi. Và để rồi, nỗi nhớ ấy càng thêm da diết hơn.

Con nhớ những món quà quê bình dị của mẹ, những củ sắn trắng, bở và thơm lừng mà mẹ hì hụi nướng làm quà cho con trong mỗi chiều đông. Con nhớ củ khoai mật hấp cơm vừa bở vừa ngon mà cứ đầu bữa là mẹ gắp riêng ra bát dành con.

Con nhớ vị canh cá nấu chua ăn khi trời lạnh – món ăn không sang trọng, cầu kỳ nhưng dường như tuổi thơ con lại chứa đầy kỷ niệm về nó. Mà phải là canh chua mẹ nấu, nấu bằng bếp rơm cũ nhà mình mới thực ngon. Cái món canh mà ngày bé, mỗi lần mẹ nấu con đều háo hức, thèm thuồng lắm khiến mẹ phải múc ra một bát trước bữa cho con. Để rồi, sau này khi lớn lên phải xa nhà lâu ngày trở lại, con chỉ mong được sà vào lòng mẹ, thủ thỉ với mẹ chuyện vui buồn và được thưởng thức món canh chua ấy.

Con nhớ cả khuôn mặt đỏ vì lửa rơm, nhớ những giọt nước mắt cay vì khói bếp trên gương mặt sạm đen ấy. Gương mặt hằn lên nhiều nắng gió cuộc đời để cho con hương vị ngọt ngào của tuổi thơ, cho con thêm động lực trong cuộc sống và những thành công trên bước đường tương lai…

“Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một Mẹ thôi”. Người ta sinh ra chỉ có một quê hương, một thời thơ ấu, một gia đình và cũng chỉ có một người mẹ kính yêu. Để khi cơn mưa rào mùa hạ bất chợt, khi cơn gió đầu mùa lay động sớm mai hay mỗi khi thấy bóng người tảo tần trên bước đường con đi… Con lại nhớ mẹ đến nao lòng!

Đã có bao câu hát, vần thơ viết về mẹ nhưng bấy nhiêu ấy có lẽ không bằng sâu thẳm trái tim mỗi người dành cho người mẹ kính yêu. Hi vọng rằng, “ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc!”. Ngày Vu Lan sắp đến, gác lại bao toan tính, bận rộn trong công việc và cuộc sống để trở về thưởng thức bữa cơm gia đình có lẽ là món quà đầy ý nghĩa mà mỗi người con có thể gửi tặng mẹ kính yêu của mình!

Theo monngonhanoi